Doom: The Dark Ages là một tựa game bắn súng góc nhìn thứ nhất (FPS) xuất sắc, mang đến chiến dịch kéo dài khoảng 20 giờ, tràn ngập quỷ dữ để bạn tiêu diệt không ngừng nghỉ. Game này gây ấn tượng mạnh mẽ với bối cảnh thời Trung Cổ cùng kho vũ khí độc đáo, bao gồm khiên cưa, chùy và côn. Bên cạnh đó, các cơ chế chơi mới như điều khiển Mech khổng lồ và cưỡi Rồng cũng được thêm vào, xuất hiện xen kẽ trong các nhiệm vụ của chiến dịch. Tựa game này hiện đã có mặt trong Xbox Game Pass, giúp cộng đồng game thủ dễ dàng tiếp cận hơn.
Tuy nhiên, đáng tiếc thay, chính những phần chơi mới lạ với Mech và Rồng lại trở thành điểm yếu của Doom: The Dark Ages. Nguyên nhân chủ yếu nằm ở cơ chế gameplay còn hạn chế và việc lạm dụng cơ chế đỡ đòn (parry) của khiên trong những phân đoạn này. Ngoài ra, Doom: The Dark Ages cũng gặp phải một số tranh cãi ngoài đời thực, khi nhiều người hâm mộ đã hủy bỏ đơn đặt trước bản vật lý do đĩa game thực tế không chứa toàn bộ trò chơi. Mặc dù có thể có những khía cạnh tích cực ở các phần chơi mới, nhưng xét cho cùng, các màn chơi Mech và Rồng vẫn là một “cú sút trượt”.
Các màn chơi Mech: Đơn điệu và thiếu sức hút
Trong Doom: The Dark Ages, số lượng màn chơi điều khiển Mech ít hơn so với các màn chơi Rồng, nhưng ngay cả một vài màn chơi Mech này cũng nhanh chóng trở nên nhạt nhẽo. Lý do chính là sự đơn điệu trong cơ chế.
Cơ chế né tránh kém hơn đỡ đòn truyền thống
Lối chơi của Mech khá đơn giản: bạn né tránh các đòn tấn công từ kẻ địch và tung ra những cú đấm khi thấy sơ hở. Khi thanh năng lượng tích lũy đủ, bạn có thể thực hiện một đòn tấn công mạnh hoặc kết liễu. Đôi khi bạn sẽ được trang bị súng trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng nhìn chung, vẫn là vòng lặp chiến đấu tương tự. Điều quan trọng cần lưu ý là thay vì cơ chế đỡ đòn khiên quen thuộc, bạn sẽ phải né tránh các đòn tấn công đến, điều này mang lại cảm giác kém hiệu quả hơn đáng kể so với việc đỡ đòn bằng khiên truyền thống.
Sự thiếu đa dạng trong các phần này, cùng với lối chiến đấu chậm chạp và nặng nề về cơ chế, khiến chúng kém hấp dẫn hơn so với các màn chơi thông thường. Trái lại, lối chơi FPS truyền thống của Doom lại cực kỳ nhanh, linh hoạt với các pha đỡ đòn phản ứng và mang lại cảm giác thỏa mãn tuyệt đối. Nếu các màn chơi Mech khổng lồ lại kém thú vị hơn so với những màn chơi cốt lõi, vậy mục đích của việc thêm chúng vào là gì?
Cận cảnh màn chơi điều khiển Mech trong Doom: The Dark Ages, thể hiện kích thước và sức mạnh của cỗ máy
Màn chơi Rồng: Cảm giác “on-rails” và tẻ nhạt
Các màn chơi Rồng xuất hiện thường xuyên hơn các màn Mech một chút, nhưng chúng cũng xen kẽ giữa việc cưỡi rồng và lối chơi FPS thông thường. Lối chơi này diễn ra theo một quy trình nhất định: bạn bay lượn trên lưng rồng, bắn một số loại kẻ thù và mở khóa điểm hạ cánh. Tại đó, bạn sẽ trải qua một phần chơi FPS thông thường, hoàn thành mục tiêu rồi quay lại rồng để lặp lại. Sự luân chuyển giữa việc cưỡi rồng và bắn súng truyền thống này thực sự hoạt động khá tốt, nhưng chính nửa phần chơi cưỡi rồng lại bị thiếu sót.
Chờ đợi tấn công để gây sát thương: Một bất cập lớn
Vấn đề chính với các phân đoạn Rồng là chỉ có một kiểu chạm trán chiến đấu duy nhất. Khi bạn đối mặt với kẻ thù, chúng luôn đứng yên và bạn sẽ chuyển sang góc nhìn thứ nhất từ tháp pháo của rồng. Hầu hết kẻ thù đều có lá chắn, chỉ có thể bị phá hủy bằng một đòn tấn công tích điện, mà đòn này chỉ có thể thực hiện khi có một đòn tấn công màu xanh lá cây đang đến. Điều này có nghĩa là bạn phải chờ đợi một đòn tấn công có thể né tránh để thực sự gây sát thương, dẫn đến phần lớn thời gian chiến đấu là chờ đợi. Có một vài con tàu bạn có thể đuổi theo, nhưng chúng không phản kháng, và chúng là những “kẻ hút đạn” thực sự, khiến những khoảnh khắc đó cũng trở nên tẻ nhạt.
Góc nhìn tháp pháo khi cưỡi Rồng trong Doom: The Dark Ages, với kẻ địch bay lượn trên bầu trời
Trải nghiệm Gameplay Mech và Rồng: Sự thất vọng không đáng có
Toàn bộ series Doom đều xoay quanh cảm giác gameplay tuyệt vời, và Doom: The Dark Ages cũng không phải ngoại lệ. Phần lớn lối chơi mang lại cảm giác đáng kinh ngạc, điều này càng khiến các màn chơi Mech và Rồng trở nên đáng thất vọng.
Sự đơn điệu của hai cơ chế mới làm giảm trải nghiệm tổng thể
Bạn có thể chấp nhận những phần nhỏ hơn không có nhiều sự đa dạng nếu những phần đó thực sự xuất sắc, nhưng tiêu chuẩn về lối chơi tuyệt vời trong Doom là rất cao. Khi tôi thấy mình thở dài ở màn chơi Rồng thứ ba vì không muốn chơi qua nó nữa, đó rõ ràng là dấu hiệu của một vấn đề.
Lý do lớn nhất khiến cả hai phần chơi này đều tệ là do các lựa chọn của bạn quá hạn chế. Cả những cuộc chạm trán chiến đấu với Mech và Rồng đều diễn ra giống hệt nhau. Không có một bánh xe vũ khí để lựa chọn, không có các tùy chọn để đỡ đòn bằng khiên (shield bash), sử dụng CBF hay tung ra các combo cận chiến. Thay vào đó, đó chỉ là cùng một vòng lặp lặp đi lặp lại, điều này đơn giản là không đạt được tiêu chuẩn chất lượng do phần còn lại của chiến dịch đã đặt ra.
Góc nhìn thứ nhất trong Doom: The Dark Ages, Doom Slayer chiến đấu chống lại quỷ dữ bằng khiên cưa
Cần đa dạng để phá vỡ nhịp điệu chiến dịch dài
Doom: The Dark Ages sẽ mất khoảng 17-20 giờ để hoàn thành chiến dịch, một khoảng thời gian khá dài đối với một chiến dịch FPS. Để tham khảo, chiến dịch Black Ops 6 chỉ kéo dài 8 giờ (theo HowLongToBeat), gần bằng một phần ba.
Ý tưởng hay, nhưng thực thi chưa tới
Việc ID Software muốn phá vỡ nhịp điệu của chiến dịch bằng cách đưa vào các phần gameplay khác biệt là điều hợp lý. Mặc dù các phần đó là điểm yếu so với phần còn lại của chiến dịch, chúng vẫn tạo ra một cảm giác nhịp độ tốt hơn. Với tốc độ nhanh chóng của các phần FPS thông thường, việc có các phần chậm hơn sẽ giúp chiến dịch không bị quá tải bởi độ dài cường độ cao của nó.
Bìa game Doom: The Dark Ages với biểu tượng Doom Slayer cầm vũ khí và khung cảnh chiến trường tăm tối
Các bản Doom trước đã làm tốt mà không cần các cơ chế này
Hai tựa game Doom hiện đại trước đây, Doom (2016) và Doom Eternal, có độ dài tương tự nhưng không cảm thấy cần phải tạo ra các màn chơi hoàn toàn khác biệt để thay đổi nhịp độ. Cả hai game đều sử dụng các đấu trường chiến đấu nhỏ hơn, kẻ thù mới và những thử thách khó khăn hơn để thay đổi luồng gameplay. Cả hai game đều làm được điều đó mà không hoàn toàn rời xa lối bắn súng tuyệt vời đã làm nên giá trị của chúng. Tôi đã lạc quan trước khi chơi Doom: The Dark Ages rằng những phần này sẽ có lối chơi ít nhất là tốt bằng phần còn lại của chiến dịch, nhưng chúng đã không đạt được kỳ vọng, thậm chí còn không mấy vui vẻ để chơi.
Môi trường chiến đấu tăm tối và cổ kính trong Doom: The Dark Ages, với quái vật cỡ lớn
Doom Slayer sử dụng vũ khí cận chiến mới trong Doom: The Dark Ages để tiêu diệt quỷ dữ
Kết luận
Doom: The Dark Ages là một tựa game FPS đáng chơi với chiến dịch dài và lối chơi chính hấp dẫn, đúng với tinh thần “rip and tear” đặc trưng của dòng game Doom. Tuy nhiên, các phân đoạn gameplay điều khiển Mech và cưỡi Rồng lại là điểm trừ đáng tiếc. Chúng mang đến cảm giác đơn điệu, thiếu chiều sâu cơ chế và không đạt được tiêu chuẩn chất lượng cao mà phần còn lại của game đã thiết lập.
Dù có những điểm yếu này, Doom: The Dark Ages vẫn là một trải nghiệm mạnh mẽ và xứng đáng với thời gian của bạn, đặc biệt nếu bạn là fan của dòng game Doom hoặc yêu thích thể loại FPS hành động tốc độ cao. Các phần chơi cốt lõi vẫn giữ được sự kịch tính và thỏa mãn vốn có.
Bạn nghĩ sao về các màn chơi Mech và Rồng trong Doom: The Dark Ages? Liệu chúng có thực sự làm giảm trải nghiệm của bạn không? Hãy chia sẻ ý kiến của bạn bên dưới trong phần bình luận!